Năm chàng thanh niên tròn 30 tuổi, có một doanh nhân thành đạt, thu nhập hàng tháng chiệu đô gặp anh ở phố đi bộ Nguyễn Huệ và nói rằng: "Trưởng thành là phải biết chấp nhận cô đơn".
À vâng tất nhiên đó chỉ là chuyện đùa, ý là chàng thanh niên thực chất mới 21, và anh không quen ai có ý định thực hiện ước mơ bất chấp tất cả, anh cũng chả chơi với Lô Hội....
Dẫu vậy, chàng thanh niên vẫn luôn tâm niệm rằng, cô đơn là một điều nghiễm nhiên của cuộc sống vốn dĩ xô bồ này. Ngày anh còn nhỏ hay có thói quen nghiền ngẫm nhưng bộ sách dày cộm phủ đầy ký ức của thân phụ. Có một lần anh bắt gặp trong bộ kiếm hiệp Huyết Hải Phiêu Hương, đệ nhất phi đao Sở Lưu Hương đã hỏi lão bạn thân Hồ Thiết Hoa rằng: "Theo mày điều gì là đáng sợ nhất?".
Vốn dĩ là một gã bợm nhậu thừa phong lưu, Hồ Thiết Hoa hồi đáp: "Cô đơn". Gã họ Sở ngay lập tức nhổ toẹt vào câu trả lời của hảo bằng hữu: "Đ*m ông tính làm thơ đấy à". Kể từ đó, chàng thanh niên quyết định rằng mình sẽ không bao giờ sợ cái thứ tầm thường gọi là cô đơn nữa...
Lại đùa nữa đấy, thực ra tiểu lý phi đao Sở Lưu Hương chỉ đứng nhì vì anh được Lý Tầm Hoan truyền lại, anh cũng không chửi Đ*m, mà câu hỏi trên cũng làm đếch gì phải Sở Lưu Hương hỏi Hồ Thiết Hoa, tức là theo quy tắc tam suất, chàng thanh niên kia vẫn sợ cô đơn chết m* đi được.
Hôm nay là một ngày dài của chàng thanh niên. Tiết trời Sài Gòn se lại báo hiệu một mùa cô đơn nữa sẽ lại vờn da thịt. Chập tối, anh tham dự một cuộc thương thảo kín với một nhóm lãnh đạo cấp cao... trung. Sức trẻ nhiệt thành khiến anh cảm thấy mình già nua và cổ hủ y như hình ảnh lão bà trong bộ phim anh vừa đơn độc đi thưởng thức. Chỉ khác là bà lão đã có một giấc mơ đẹp về tuổi thanh xuân, được hát nhạc vàng và quất liền một anh người yêu có chỗ đứng.
Còn anh, đến rủ người đi đón chút nắng trưa cuối Đông Sài Gòn cũng còn chẳng có. Đến là buồn.
Hôm nọ anh có một cuộc điện tín mật xuyên 2 đầu Nam Bắc với người tình tin đồn ở Thủ đô xa xôi. Trong cơn mê sảng, anh thành thật thú nhận rằng mình đang cần lắm một tình yêu nam nữ, vị nữ bằng hữu nghĩ ngợi một chút rồi hồi đáp: "Ơ thế thì đi đá phò đi chứ quan hệ mẫu thân bạn hiền".
Thật ra, anh sẽ không đi đá cái gì cả, bởi lẽ tiền đâu mà thưởng thức những thú vui xa xỉ ấy. Tiền anh có được là từ công sức lao động cực khổ. Anh từng ước giá mà mình có thể tham gia một cuộc chơi lớn, như thương vụ buôn lậu con ruồi trị giá gần nửa tỉ đồng đang ầm ĩ khắp phố xá. Thật ra cũng có mấy lần anh uống nước thấy cả cái sở thú trong chai, nhưng anh lại sợ, bởi lẽ sa chân là 7 năm tù chứ ít gì.
Có chút lan man nhưng câu chuyện tiền bạc làm anh nhớ đến mối tình con con trong thiếu thốn của mình mấy năm về trước. Vừa rồi Facebook nhắc nhớ cho anh một status kín đáo nhân ngày 2 đứa yêu nhau tròn 17 tháng kèm những câu lả lơi đầy tình tứ. Mối tình khờ dại đó kết thúc vì những ghen tuông nhưng may mắn là không có một cuộc thảm sát nào, thế nên ít nhiều gì sự tiếc nuối vẫn luôn còn hiện hữu.
Hôm qua anh lại mơ về một giấc mơ ngốc nghếch. Có hình ảnh cậu trai ôm cô gái mình thương vào lòng và hứa mọi thứ sẽ chẳng thay đổi. Hình ảnh đó với anh đẹp và buồn. Những kẻ vô tình đi qua đời nhau rồi một lúc nào đó sẽ cảm thấy cô độc và trống hoác. Đó là quả báo cho những ai muốn bước qua giới hạn khi gót giày vẫn còn vương sự chần chừ.
Những xúc cảm ấy dồn dập vào tiết trời miền Nam bất ngờ se lạnh, tạo nên một phép tính hàm lũy thừa khiến cho sự cô đơn của chàng thanh niên càng thêm đáng quan ngại. Anh đang vào mùa cần yêu, không phải mùa động đực, vì rõ là anh thèm được ôm hơn là giao cấu. Thế nên, sớm thôi, anh sẽ tìm cho mình một mối tình và chấm dứt mọi tin đồn về bồ bịch xung quanh anh lúc này.
Tuy vậy, anh biết thừa rằng các vị lãnh đạo tại COP21 ở Paris vừa qua đã bảo rằng trái đất phải 5 năm nữa thì mới bớt nóng lên. Tức là mùa lạnh sẽ qua mau thôi, và mùa nóng sẽ lại về, khi đó thì có người xin ôm anh cũng đuổi, nực bỏ xừ.
Cuối cùng, sự thật thì vẫn là sự thật. Thực tế đúng là có một gã lạ mặt đã hỏi cả Hồ Thiết Hoa và Sở Lưu Hương rằng: "Điều gì là đáng sợ nhất". và câu trả lời của họ Hồ thực sị bị cả Sở Lưu Hương lẫn vị huynh đài kia kinh bỉ:
"Cái gì? Cô đơn đáng sợ nhất á? Đây không phải lúc làm thơ ông ạ".