Nhìn có vẻ sâu sắc nhưng thực ra câu này là một bài học tôi trích ra từ một bộ phim, mà nói thật là tôi chả chuyên nghành review phim nên chắc tôi sẽ không thèm bàn sâu về nó.
Đây là câu trả lời mà tôi tìm kiếm đã khá lâu. Rốt cuộc những đứa trẻ như chúng tôi tại sao lại cứ thích thử thách bản thân mình? Ví dụ như đi phượt bằng xe máy thay vì nằm giường nằm ngủ khì một giấc tới nơi, thích ngủ lăn lóc ngoài bãi biển thay vì chọn một cái resort xinh đẹp và tận hưởng, thích leo núi bằng chân, tay và mông thay vì èo một phát tới đỉnh bằng cáp treo xong take a selfie rồi tận hưởng lời tán dương từ friendlist ngàn người không quen thuộc.
Có những đợt tôi chôn mình trên những con đường trekking nắng gắt hay co ro những đêm giữa núi rừng và tự hỏi, kèm chửi thề: "Rốt cuộc mình được đéo gì?"
Đôi khi mình chả được gì rõ ràng.
Ý là, ai đã từng leo núi hẳn sẽ hiểu rằng cảnh không phải lúc nào cũng là quá đẹp, đi trekking thám hiểm không phải lúc nào bạn cũng đến được cái đích mình cần, phượt thì đkm cứ thích là nó sẽ mưa. Thiên nhiên như một cô gái tuổi hành kinh, cứ đến ngày là đôi lúc sẽ quăng vào mặt ta đủ thứ vấn đề, và cho dù có lên đỉnh thì cũng chưa chắc cảm thấy vui vẻ gì.
Nhưng rồi có một nhân vật trong bộ phim tôi kể trên đã nói rằng: anh ta đi để chứng minh mình làm được, để sống nốt phần đời còn lại như một người chinh phục. Còn người đối thoại với anh ta thì kể về những đám mây luẩn quẩn trong đầu khi phải chôn chân ở nhà, và anh đi, là để có cảm giác được hồi sinh.
Tôi nhớ rằng, có một lần ở Đà Lạt đoàn của tôi mười mấy người chạy xe máy qua 2 quả đồi để đến xem một cái vườn nho. Cực đến mức xe nó bốc mùi khét mà người còn ngửi được. Cuối cùng thì chẳng có quả nho nào, cảnh cũng chỉ là núi đồi trùng điệp, mùa thu hoạch đã qua cách đó 2 ngày. Anh trưởng nhóm của tôi đứng dậy và hỏi rằng: "Mọi người có vui không?", mọi người nhìn nhau, cười. Anh bảo rằng: "Anh thấy vui, vì anh chưa bao giờ nghĩ con xe này chạy được đến vậy, cả các bạn cũng vậy. Quan trọng là hành trình".
Tôi nhìn lại trong đời, không phải chuyến đi nào của tôi cũng thành công, nhưng rốt cuộc cũng không có chuyến đi nào là vô nghĩa. Nó có ý nghĩa bởi vì trên đường đi tôi ném mình được ra khỏi sự ủ dột thông thường, nó đẹp bởi hành trình.
Tôi sẽ không bao giờ quên những giây phút mình lao vun vút trên những con đèo đầy gió, những lúc kẹt cứng bánh xe trên những đoạn đường rừng hẹp và lầy lội, những vạ vật giữa núi rừng hay đồng không mông quạnh, những ngày đầu trần len lỏi những bụi lau không rõ đích đến, những lần vác xác chạy xe đêm chỉ để trốn khỏi thành phố này. Và tôi dám chắc không lần nào mà tôi không chửi thề. Vì đó, rõ ràng là hành xác.
Và 4h sáng ngày mai, tôi sẽ tiếp tục hành xác mình, nhưng không còn những câu hỏi theo kiểu: "Làm thế này thì mình được cái đéo gì!?"