Tôi hồi 20

Tôi hồi 20

BỨC THƯ TÌNH MÙA ĐÔNG



Thật ra, title, hình mình họa và bài viết không quá liên quan đâu
Ngày buồn, tháng nhớ, năm thương
Sáng Chủ Nhật, chàng thanh niên thức dậy muộn như một thói quen. Sáng chớm lạnh trong lòng thành phố nào đó dường như là một giấc mơ quá xa vời, bởi cứ mỗi lần anh mở mắt, là ánh mặt trời lập đông đã gay gắt như tiếng đồng hồ báo thức bảo rằng "ei bạn hiền dậy m* đi ngủ nữa là chết thiêu đấy".
Anh lồm cồm bò dậy, đầu vẫn còn váng vất hơi bia từ đêm qua với cuộc vui bất tận của tình bằng hữu. Anh cựa mình, ôm con Larva nhồi bông vào lòng, tự bảo lòng rằng đàn ông là một lũ đần độn, cứ mấy hôm thiếu hơi bạn bè là lại phải làm vài lon, hát vài câu, nhắm vài miếng mồi vớ vẩn, kết cục là về nhà sẽ ngủ như chết và xem như mất toi một buổi sáng ngày hôm sau.
Anh làu bàu chửi đời, chửi người, chửi cả 2 vợ chồng son đang nằm gác cẳng lên nhau trong một niềm hạnh phúc mơ hồ ở góc phòng. Thế giới này, về cơ bản, ruồng bỏ những thằng ngủ nướng, nên những lời chửi bới của anh cứ lơ lửng trên đầu rồi bị gió hanh từ cái quạt thổi vù bay đi mất. Anh thật, cái cụ Chí Phèo ngày xưa chắc cũng không bèo bằng anh bây giờ
Không thành công trong vấn đề chửi rủa, anh thanh niên quyết định mở lap ra và tiếp tục những gì còn dang dở trước khi cuộc vui đêm qua bắt đầu. Hôm qua là một ngày nhọc nhằn với anh, khi chụp được vài tấm hình muốn gửi sớm thì máy không đọc được thẻ nhớ, mà cái đầu đọc người tình đồng giới của anh cho mượn thì không tài nào xài được. Tức chí, anh cầu cứu laptop người tình khác giới ở giường bên, định bụng lấy được hình ra thì sẽ bắn thư điện tử về ngay cho hộp điện tín thông minh của mình để tiện chỉnh chọt trước khi gửi hình. Xong hình là xong việc
Về lý cứ như vậy là việc xong, nhưng khốn nỗi máy cô người tình cứ như một con nghiện thiếu thuốc, lúc bật lúc tắt, không sao mà thuần hóa nổi.
Con người anh là một kẻ lạc quan, từ trước đến giờ, cứ mỗi khi một đồ vật điện tử nào hư, anh sẽ bảo lòng ngay rằng: "Cứ ngủ một giấc có khi mai nó hết". Nhưng anh nhầm, vẫn như mọi lần, cái máy của cô người tình vẫn tiếp tục co giật như con gián đang dãy chết, không thể hiện một chút lòng nhân từ nào.
Cái cặp vợ chồng kia thì đã đi từ lúc tản sáng. Có nghĩa là hi vọng vào một cái đầu đọc thẻ nhớ chất lượng hơn của anh cũng trôi xừ vào trong dĩ vãng. Thế mới là đời.
Anh chợt nhớ đến lời của một người đàn anh ngày nào vừa tốt nghiệp thủ khoa trường gì đó, đã bảo rằng trong các người thầy dạy hắn nên người, thì Google vẫn là người hắn yêu kính nhất. Anh liền tức tốc bật máy, nhìn tab google, khẽ thì thầm với người bạn quen thuộc: "Thế... giờ máy bố đọc thẻ SD đéo được, thì phải làm sao". Google liền tức tốc đáp trả: "Thì update driver".
Và sau một vài phút nhẹ nhàng mò mẫm, anh thanh niên cuối cùng đã tác thành cho cái thẻ nhớ còn son đút sâu vào lòng con lap đã già cỗi và thăng hoa trong một tiếng tít: "USB recognized".
Vậy là công việc hoàn thành, anh nhấn send bức điện tín, mở tab Facebook, viết vài ba dòng dài thượt và nhếch mép nghĩ không biết rồi bao nhiêu kẻ vô công rồi nghề sẽ đọc được những dòng màu mè này, và like, anh cười.
Previous
Next Post »

Bài đăng phổ biến